Tôi vẫn thích Hà Nội những ngày đông giá, cái lạnh phả vào đôi bàn tay rồi từng hơi thở toả ra như khói cứ chực bay lên rồi tan biến. Tôi thích ngồi lại ở một góc nhỏ trong lòng Hà Nội, nơi những quán cà phê cổ xưa gần một thế kỷ, càng ngày càng thu hẹp và im ắng hơn. Nơi đó, tôi thích gọi một cốc nâu nóng và một bát chè còn nghi ngút khói.
Nhưng tôi vẫn yêu Hà Nội vì cái hương chè và vị cà phê, vẫn muốn được đến khu phố cổ trong một ngày mùa đông, để gọi một cốc nâu nóng, một bát chè tươi.
Ở Hà Nội, người ta thích thưởng thức một bát chè nóng trong khi chờ đợi cốc nâu nóng của riêng mình. Sở dĩ có kiểu thưởng thức đặc biệt này vì giữa ngày trời giá rét, từ hơi nóng của bát chè tỏa ra một mùi hương dịu dàng khiến ta bình lặng lại giữa trời đông trước khi chạm đến sự tinh tế của cốc nâu nóng. Hương thơm nồng nàn, vị cà phê đậm đà sóng sánh, thêm chút ngọt và béo của lớp sữa đặc có đường dày dưới đáy ly, những đặc trưng khó lẫn và khó quên của cà phê Hà Nội. Vì thế, với tôi, cả hai – cà phê và chè – là hai hương vị tôn vinh lẫn nhau, không thể tách rời, và cả hai đều phải được thưởng thức một cách chậm rãi, từ tốn.
Cốc nâu nóng của tôi, lặng lẽ toả ra làn khói rất nhẹ phảng phất đầy khiêu khích với cái khí hậu lạnh lẽo này. Dường như, nó không cần đến những vội vàng, mà lại cần những nhấm nháp, nhẹ nhàng để không bị nguội mất trong cái lạnh ngày đông giá.
Bạn tôi bảo, cốc cà phê ở Hà Nội có vẻ cô đơn hơn, bởi những không gian nhỏ hẹp, bởi những bàn ghế không thể bé hơn được nữa. Bạn tôi, sau một thời gian thuê 15 mét vuông để làm quán, đã muốn làm một chiếc xe có thùng phía sau, để bán cà phê lưu động, bởi chẳng thể chịu nổi cái cảm giác gò bó trong những khu phố cổ.
Nhưng tôi vẫn yêu Hà Nội vì cái hương chè và vị cà phê, vẫn muốn được đến khu phố cổ trong một ngày mùa đông, để gọi một cốc nâu nóng, một bát chè tươi. Và tôi có đủ một trời Hà Nội, cho riêng mình…